Thứ Ba, 10 tháng 7, 2007

TAI NẠN ĐÃ XẢY RA NHƯ THẾ

Truyện ngắn: CÚC TẦN


Cô gái đến quầy thuê bộ đồ tắm cầm trên tay. Sau đó cô lựa một cái phao to, nhanh nhẹn khoác vào vai. Cô đi khuất đâu đó, có lẽ là ở một phòng tắm nước ngọt. Khi ánh mắt 0hưa kịp mỏi vì đợi trông, Trịnh đã thấy cô xuất hiện một cách bất thần, tuyệt trần với chiếc áo tắm hai mảnh. Trịnh chưa bao giờ lúng túng trước sắc đẹp một người nữ nào, dù anh quen biết họ, nhìn ngắm họ, thân mật họ không phải là ít. Nhưng bây giờ Trịnh nghe chân tay mình lóng cóng một cách tội nghiệp. Cặp mắt lạc thần của anh đăm đăm hướng về cô. Tựa như từ cô toát ra một lực hấp dẫn khiến anh không tài nào cưỡng chống được.

Tất nhhiên, Trịnh không thể nào cưỡng được hấp lực đó, bởi vì khi cô đã hòa tan, chìm ngập, trườn lướt với sóng khơi xa, cũng là lúc Trịnh lững thững, thất thần tiến về quầy cho thuê đồ tắm. Anh thuê một cái gì đó mà anh rất cần, khi muốn xuống biển một cách lịch sự. Dĩ nhiên anh cũng không quên quàng vào một bên vai cái phao to đùng, bằng cỡ cái cô đã thuê khi nãy.

Am! Ao! Sóng biển rồi cũng liếm vào bàn chân anh. Hơn thế nữa, nó liên tục vỗ vào ống chân anh những bọt sóng đầy lá hẹ biển, như muốn xua đuổi, đẩy anh vào bờ. Nhưng anh nào dễ tuân thủ. Cứ mặc cho sóng giật, giạt, anh lạnh lùng, nếu không muốn nói là nóng rực, lùa bàn chân mình ra xa khơi. Làn nước nóng ấm, lạnh mát từng lúc, từng lúc giấu kín thân thể anh, tính từ bàn chân trở lên. Cho đến khi nhìn vào bờ đã thấy xa rồi, và cố nhiên sắp gần kề bên cô, anh mới tràn người lên phao, thả bập bều theo từng con sóng một cách thú vị. Anh cứ nghĩ là sóng đùng đưa anh khiến anh thú vị, chứ kỳ thực sinh thú đó không xuất phát từ những con sóng mà chính từ cô gái kiia. Anh bảng lảng ngắm nhìn cô đùa vui, một mình, với sóng. Hình như cô chẳng thiết gì với người phụ nữ có thể là bạn cô kia. Bởi cô như muốn xa rời mọi người đang cạn cợt vui đùa trong phần nước sát bờ. Có một nỗi cô đơn thầm lặng nào đó toát ra trong ánh mắt vui thú kỳ lạ của cô. Anh thầm thấy như vậy.

Rồi sóng cũng đưa anh tới gần cô hơn. Hay chính anh đã tự ý nương theo sóng để đến gần cô? Điều đó Trịnh hoàn toàn không lý giải được. Bất ngờ, Trịnh phát giác từ trên chiếc quần tắm anh có một vật gì đó kỳ lạ. Nó đang cọ vào da thịt anh. Anh đưa tay sờ mới hay đó là chiếc kim tây. Không băn khoăn về sự có mặt một cách khó hiểu của nó, một ý nghĩ thoáng nhanh trong đầu khiến anh nở nụ cười hân hoan.

Khi hai chiếc phao dập dềnh trong sóng rất gần nhau, Trịnh cố nở nụ cười duyên dáng, theo anh nghĩ, với cô. Nét ngạc nhiên, dường như cô cố tạo ra trên gương mặt đẹp của mình, thoáng qua như vầng mây vừa che lướt ánh mặt trời nơi cả hai đang đu theo sóng. Ngay sau nét kinh ngạc đầy bộ tịch đó, cô lại cười với anh một cách lịch sự, tuồng như trong cung cách ấy có điều gì cuốn hút cô từ anh. Trong tiếng sóng biển ầm ào, anh bật lên câu hỏi:

- Cô gái Vĩnh Long xinh đẹp kia ơi, mới tới Hà Tiên đó à?

Câu hỏi vừa đượm tính cải lương vừa đẫm mùi tiên tri của anh khiến cô phì cười:

- Sao biết? Tài vậy?

- Bảng xe sáu mươi bốn, Khó gì. Anh thiệt tình.

- Chào nhà tiên tri đại tài của thế kỷ!

Nói xong cô cười to sảng khoái, lôi cuốn tiếng cười hứng khởi của anh. Trịnh trở người, tụt xuống phao, hai tay nắm thành phao khiến nó nhỏng lên. Và rồi anh chui tọt vào lòng phao, hai chân đập trên sóng hững hờ.

- Xin lỗi cô…, cô…

Không để niềm băn khoăn, nỗi thắc mắc nằm lâu trong đầu anh, cô nhanh nhảu trả lời:

- Tuyết! Còn…

Cũng không để cô chờ tích tắc nào, Trịnh đáp ứng yêu cầu một cách nhiệt tình:

- Trịnh! Nè Tuyết, cái tên Tuyết của cô như tiền định.

- Là sao?

- Là… Tuyết đẹp như Xi-bê-ri vậy. Tuyệt vời!

Tuyết bụm miệng cười nhưng cũng kịp che giấu đôi hàm răng trắng đều đặn, tuyệt xinh của mình trong ánh mắt anh.

Câu chuyện của họ giòn tan thêm vài ba câu nữa thì đã thấy khách tắm lủi thủi lên bờ. Một đợt sóng đưa hai chiếc phao gần sát vào nhau. Bất ngờ chiếc phao của Tuyết xì hơi. Cô hoảng loạn, chới với quờ tay bám vào phao anh. Hai tấm thân trần, gần như vậy, đã hòa nhau từ ấy. Rồi cứ như vậy họ vào bờ, trên cùng chiếc phao của Trịnh. Còn chiếc phao cô dật dờ theo sóng trên cánh tay còn lại của Trịnh.

***

Cũng biển. Cũng sóng. Cũng bãi cát dài. Nhưng ở đây tuyệt nhiên chẳng có người nào thả mình đùa vui cùng nó. Bãi tĩnh lặng tiếng người. Người, chỉ có những nhân viên của nhà nghỉ Hòn Trẹm tới lui thờ ơ phục vụ hai người khách lạc loài. Họ chìm đắm trong thế giới cô tịch của một vùng biển xa cách thế giới loài người. Họ đã xa Hà Tiên hàng mấy chục cây số, đến đây vào buổi xế chiều nay.

Buổi sáng, theo chương trình, đoàn xe khách đưa đoàn người tham quan rời Hà Tiên hướng về hòn Phụ Tử. Trong hai chiếc xe của đoàn đã thiếu vắng một người. Đó là Tuyết. Cả buổi sáng, anh đèo cô trên chiếc xe gắn máy bụi đời của mình, để đến với những thắng cảnh cận ô mà Trịnh cần phải đến. Mỗi nơi anh lấy một phác thảo, làm tư liệu cho những tác phẩm sau này. Có khi đó sẽ là tác phẩm sơn dầu, có khi là màu nuớc, phấn tiên, tùy theo cảm hứng và chủ đề anh muốn thể hiện. Vì vậy, trước mỗi thắng tích anh đều lấy nhiều góc độ. Nhưng những phác thảo của anh được hoàn thành từ sự say mê không thua gì khi anh sáng tác. Nét bút chì như bay trên mặt giấy, cứ tưởng nó là con ngựa không cương và cũng tưởng tượng nó là hiện thân của cuộc đời anh, một nghệ sĩ không trói buộc vào vợ con, cơm áo. Mỗi một thân một mình trước cuộc sống là điều anh hằng mong ước. Bây giờ, anh lại thấy nó bắt đầu lỗi thời. Nhưng, trước mắt, anh phải làm cho xong những gì anh cần làm, tỉ mỉ, mê say, nghiêm túc. Tuyết chẳng dám làm kinh động đến anh. Cô thả mắt về những vùng núi non hùng vĩ, kỳ bí, những vùng biển xa khuất khúc như tìm lại dĩ vãng mình. Dĩ vãng đượm buồn, nếu không nghị lực chắc gì cô vượt qua để sống còn. Những ngày hạnh phúc của cô và chồng giờ đã xa vời. Họ đã vĩnh viễn chia tay nhau sau một phiên tòa buồn. Anh đuổi theo ước vọn0 của mình, cũng như cô. Được cái, họ không vướng bận con cái. Cũng may. Nhưng tiếc thay đó lại là một trong vài tác nhân nghiên trọng trong cuộc phân ly này. Để trốn buồn, Tuyết quyết định cùng cô bạn không mấy thân làm một chuyến du lịch cho khuây khỏa…

Thuê phòng xong, dù bãi tắm còn rất vắng, cả hai đã nhào xuống đại dương. Họ đùa nghịch thỏa thích. Mệt. Nằm lăn ra cát hứng ngọn nắng chiều nhàn nhạt chiếu trên người một cách dễ chịu. Lặng im một lúc, Trịnh đề nghị:

- Anh sẽ vẽ em một bức chân dung. Tiếc quá, anh không mang khung và vải toan lớn. Nhưng không sao, anh sẽ hoàn tất nó vì những gì đã tìm thấy từ hôm qua.

- Khi nào?

- Từ lúc đến Mũi Nai.

- Sao anh không vẽ em lúc đó?

- Choáng ngợp.

- Còn bây giờ?

- Đã chín muồi.

Câu nói thiệt tình của Trịnh khiến cô cười nắc nẻ. Tiếng cười tràn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc? Hạnh phúc phù du như đám mây trời. Nó đến rồi đi. Đã một lần. Phải chăng hạnh phúc nằm trong mầm đau khổ? Nhưng chẳng sao cả. Hạnh phúc là hạnh phúc.

Trịnh chạy nhanh vào phòng lấy đồ nghề. Anh sửa dáng cô ngồi, rồi say sưa với những đường nét. Cô như pho tượng Venus sống động trong mắt anh, cả trong phác thảo dần hình thành. Khi xong, cô lặng nhìn mình trong tranh, buột miệng:

- Đẹp quá!

Liền sau lời khen la chuỗi hôn bất ngờ ập đến, khiến Trịnh lịm trong hạnh phúc. Chiều tàn. Triều lên theo gió. Sóng đập mạnh vào chân họ như nhắc nhở. Ôm cô trong vòng tay, Trịnh bàng hoàng:

- Tuyết ơi! Anh có lỗi với em quá!

- Không, anh chẳng có lỗi gì cả. Anh chính là người ơn của em. Nếu không có sự lân la làm quen của anh, chắc có khi em đã trôi xa ngoài đại dương, khi cái phao quái quỷ đó xì hơi.

- Không, cái phao đó không tự nhiên xì hơi đâu.

- Anh nói sao? Tuyết tròn mắt.

- Là do anh thôi. Anh đã tình cờ phát hiện chiếc kim tây của ai đó ghim trong chiếc quần tắm anh thuê. Dù đã quen em, nhưng anh muốn chắc ăn vậy mà…

- Và anh đã thành công như mình tính?

Trịnh những tưởng sau câu nói cô sẽ có phản ứng đích đáng cho tội lỗi của mình. Nhưng cô chẳng nói gì. Sâu trong ánh mắt cô có những tia tình yêu le lói ấm nồng. Tia mắt đó ánh lên trong đêm sắp xuống. Trời sẫm màu. Hoàng hôn đang tàn. Nhưng đó là hoàng hôn ngoài đời, còn trong họ là một bình minh rực nắng.

Không có nhận xét nào: