Thứ Ba, 24 tháng 7, 2007

Số vốn cuối cùng (*)


- Tình hình này chắc anh phải đạp xe đạp ôm thôi!

Định mất kiên nhẫn trước tình cảnh gia đình, nói vậy với Phương. Định không thể nào chịu nổi cảnh túng quẫn như mấy ngày nay. Toàn rau, nước mắm tồi kho quẹt và cơm nấu bằng loại gạo cho… heo ăn! Cứ nhìn mặt vợ buồn dàu dàu cũng đủ để anh phát điên lên rồi! Hơn thế nữa, các con anh như thông hiểu hoàn cảnh gia đình, tịnh không đứa nào dám cười đùa, đi học im re không một tiếng xin tiền quà vặt!

Không phải Định mới nghiệm ra cái hoàn cảnh khốn khó của gia đình mình. Anh biết điều đó từ lâu. Hôm nay anh mới thu hết can đảm nói với vợ câu nói quyết định ấy. Nghe vậy, Phương vội nở nụ cười, héo hắt và gượng gạo, cố lấy vẻ tươi tỉnh nói với Định:

- Không! Anh bi quan quá! Đâu phải đây là lần đầu mình thất bại. Em mới gom được chín chục ngàn đây.

Nghe vậy, thoạt đầu Định chưng hửng. Rồi anh chợt nhớ sáng nay Phương soạn mớ quần áo đẹp nhất và mới nhất của mình cho vào túi xách. Rồi cô đi đâu đó. Có lẽ cô đã đem nó ra chợ trời bán lấy tiền làm vốn. Chỉ có vậy thôi! Những lần “:thua” trước, cô thường hốt đầu một chân hụi. Chỉ cần một chân hụi ngày đã đủ cho cô làm vốn làm lại cuộc đời. Lần này khác. Bởi, mới cách đây nửa tháng, cô đã “thua” một trận vì “xạt” xe. Tiền hụi còn những nửa tháng nữa mới dứt, cô đâu thể chơi thêm một chân hụi để làm vốn như mọi lần.

Thấy Định nín im Phương cố cười, cái nụ cười đã lấy lại được phần nào bình tĩnh:

- Anh tin đi – cô nhỏ nhẻ - chín mười cây Samit, dư sức gầy lại vốn như mọi lần.

Không nói gì, Định tẩn mẩn đốt điếu Đà Lạt, hít hơi dài, choáng váng. Cái vị thuốc lá Đà Lạt mọi hôm đậm đà sao hôm nay lại đắng nghét?! Phương áp sát vào người Định như cố truyền niềm tin vốn đã lung lay của mình sang anh. Hút gần tàn nửa điếu thuốc, Định nói xuôi xị:

- Tùy em… Nhưng anh nghĩ mình nên kiếm việc gì khác làm ăn. Buôn lậu kiểu này hoài chẳng ra làm sao hết! Mình giống như con heo được vỗ béo xong là thẩy lên đòn cân cho thương lái. Được vậy cũng may. Đằng này heo mới rã bầy về nhà được vài tuần đã sút chuồng!

Định rít hơi dài điếu thuốc lá, nhả khói, rồi tiếp:

- Anh chán dữ lắm rồi! Em phải biết, hễ em ra khỏi nhà là anh lo trong bụng. Trời càng về trưa anh càng lo hơn. Lo cho chuyến hàng em mang về, phải vượt qua những trạm cố định, những trạm đột xuất, kinh tế ba. Em phải nặng nhọc xách hàng chạy băng đồng hoặc phải gởi giấu nhà nào đó một cách hoàn toàn không đáng tin cậy. Lo cho chuyến xe em về có bị tai nạn gì không, những chiếc xe cũ kỹ lắm rồi… Tất cả là một sự phiêu lưu đầy nhọc nhằn, bất trắc đối với em!

Phương thở dài:

- Em biết! Nhưng anh thấy, anh còn không kiếm ra việc làm thì em biết làm gì đây để lo cho hũ gạo nhà mình? Vốn không nhiều, đành đi buôn lậu, dù là thứ buôn lậu cò con.

Nghe xong, Định thở ra:

- Biết vậy rồi nên anh quyết định đạp xe đạp ôm để nuôi em và các con.

Phương vội xua tay:

- Không! Không đâu! Em không đành lòng cho anh làm công việc đó. Cứ tưởng tượng hình ảnh anh gò lưng chở khách là em đau lòng lắm!

Định lại thở dài. Trái tim anh chừng như thắt lại. Và nước mắt anh, hình như từ tận cùng sâu thẳm con tim, ứ ra khoé một cách lặng lẽ. Vợ anh nói đúng! Đạp xe đạp ôm là một “nghề” quá sức chịu đựng đối với một cơ thể gầy ốm như anh. Đó lại là một cái nghề kiếm tiền hết sức vất vả. Định biết một số bạn anh sống chật vật với công việc cực khổ này. Liệu cái công việc khổ ải đó có đủ để anh lo cho gia đình sống qua ngày và cái chân hụi chết kia không?! Vậy thì, trước mắt, anh đành buông xuôi số phận cho vợ anh tiếp tục đi buôn lậu mà thôi!

Định thở dài một cách nao lòng:

- Thôi được! Em đi nghỉ đi mai thức sớm.

Phương ghì Định trong vòng tay âu yếm của mình:

- Anh cũng đi nghỉ đi!

Rạng sáng. Như mọi lần, đồng hồ nhà bên thong thả gõ bốn tiếng thanh thao, Định thức vợ dậy. Rồi anh dẫn chiếc xe đạp cũ ra sân. Đắp mền, tấn mùng cho các con xong, Phương cầm cái xách tay màu đỏ (theo cô nói, đó là cái màu may mắn) ra theo Định, sau khi khóa cửa lại, trao chìa khóa nhà cho anh.

Ngoài đường, trời đêm yên ả. Gió thổi rong trên những tàn sao già như những hơi thở dài não nuột. Vài chiếc xe ba gác chở hàng sớm ồn ã băng băng trên đường vắng. Tiếng máy xe vọng vào đêm nghe nao nao chi lạ! Định ngồi lên yên xe nhón chân chờ đợi. Khi Phương ngồi vào yên sau là anh nhấn mạnh bàn đạp. Chiếc xe trờ tới. Định chợt nhớ điều quan trọng, nắn nắn bàn tay gầy gò của vợ đang quàng trước bụng mình:

- Số vốn cuối cùng, em cẩn thận. Để xách tay sau lưng anh, trước bụng em và ngồi sát vào anh. Dạo này giật dọc dữ lắm!

- Dạ - Phượng vừa đáp vừa siết mạnh vòng tay vào bụng Định – Anh đừng lo!

Yên tâm, Định đạp xe qua những con đường vắng lặng.

Tiếng máy xe phía sau êm êm vọng tới. Một chiếc honda 67 trờ lên. Hai thanh niên trên xe nhìn vợ Định, thoáng qua, bình thản như cố tật của đám thanh niên trước những người phụ nữ. Chỉ vậy thôi, rồi hắn ta rú ga lớn, vọt nhanh, khuất mất ở cua quẹo.

Sắp qua cầu. Định cố sức nhấn bàn đạp để đưa chiếc xe vượt lên mố cầu cao. Định lại nghe tiếng máy xe phía sau êm êm vọng tới. Anh không quan tâm, điều tiên quyết là phải lấy hết sức đưa chiếc xe đạp đến giữa cầu. Đột nhiên Định nghe tiếng Phương la to, tiếng la hốt hoảng đầy tuyệt vọng:

- C… ư… ớ… p!

Định khựng vòng xe đạp lại. Chiếc xe chao đi, do đó anh phải tiếp tục nhấn mạnh bàn chân để giữ thế cân bằng. Nó đã lên tới giữa cầu rồi từ từ theo dốc cầu chuồi xuống. Chiếc honda 678 và hai thanh niên ban nãy đang chạy chậm rì rì trước mặt Định. Định cố sức nhấn bàn đạp đuổi theo, để giật lại cái túi xách màu đỏ (đầy may mắn) của vợ mình. Cái xách tay đựng số vốn cuối cùng của vợ chồng Định. Nhưng chiếc xe đạp của anh chỉ toàn nằm trong làn khói phụt ra từ “pô” chiếc honda 67 quái quỷ kia! Định điên người lên một cách tuyệt vọng trước sự khiêu khích đến dã man của tên ngồi sau xe gắn máy. Hắn vừa giơ cao chiếc xách tay mới cướp được, vừa quay lại nhăn nhở cười, tiếng cười ngạo mạn của một con thú dữ vờn mồi, trước khi tên lái xe rồ lớn ga, xịt làn khói cay xè vào mắt mũi Định rồi biến mất trong đường khuya.

Định cố hết sức hét lên một tiếng căm hận đầy tuyệt vọng:

- C… ư… ớ…p!

Tiếng kêu của anh vang vang trong khuya tĩnh lặng, trước sự qua lại của một số người…

Định miên man đạp xe như kẻ vô hồn. Phương nín im, người vẫn còn run lên. Mãi lúc lâu, anh như mới hoàn hồn nói với vợ những tiếng đứt đoạn:

- Em… có… sao… không?

- Không, anh. Nhưng…

Phương đáp lời Định rồi khóc rấm rứt. Những gọt nước mắt nóng hổi của cô nhanh chóng thấm vào lưng áo vã đầy mồ hôi của anh.

- Nín đi em! - Định an ủi vợ bằng cõi lòng chết lặng – May em không té xuống đất.

- Nhưng… mình… đứt vốn rồi!

Phương run lên, tức tuởi.

Không! Mình vẫn còn vốn đây – Định cả quyết, âu yếm nắm chặt bàn tay vợ đang vòng trước bụng mình, cái bàn tay run rẩy, lạnh ngắt, rịn đầy mồ hôi. Định nói buồn buồn - Vốn là chiếc xe đạp này đây. Ta làm lại cuộc đời một cách lương thiện. Ngay khi đưa em về nhà, anh bắt đầu đạp xe ôm!.

--------

* Bối cảnh truyện xảy ra những năm 1980.

Không có nhận xét nào: