Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2007

MÙA XUÂN TRONG... HỘC BÀN

Khi kéo chiếc cặp da từ trong hộc bàn ra, Quỳnh nghe động nhẹ nơi đùi. Cô đặt cặp lên mặt bàn, cúi nhìn. Thì ra đó là tờ giấy tập được xếp làm tư. Cô vắt óc ngẫm ngợi xem ở đâu mà nó “lòi” ra như thế. Lẽ đương nhiên nó từ… hộc bàn lòi ra. Nhưng mình có xé giấy tập xếp lại để trong đó bao giờ? Vậy nó ở đâu ra? Suy nghĩ nát óc, Quỳnh đành chịu thua. Cô cầm nhẹ nó lên tay, mở ra xem. Đó là một bức thư… làm quen.

“Bạn ngồi cùng bàn khác lớp thân mến,

Sau thời gian dài học tập, tuy ngồi chung bàn nhưng mình chẳng hề quen biết nhau. Lý do dễ hiểu: Bạn và tôi khác lớp. Vì vậy, mình cùng chiếm một khoảng không gian nhất định lẽ nào lại không quen biết nhau? Và lẽ nào mình không làm quen nhau?

Tôi chẳng biết bạn là ai, nam hay nữ, nhưng điều đó có quan hệ gì? Phải vậy không bạn? Điều quan trọng là mình phải quen nhau mới được. Có khi chính nhờ sự quen biết đó mà chúng mình cùng giúp nhau tiến bộ. Phải vậy không?

Nói gì thì nói, tôi xin mạn phép làm quen bạn trước. Chắc bạn cũng vui lòng. Mong lắm thay!

Quyền 12A3”

Vậy đó! Quỳnh đọc qua rồi cười tủm tỉm khiến nhỏ Hạnh ngồi kế bên liếc thấy chẳng biết điều gì xảy ra với bạn mình từ tờ giấy tập rơi ra từ hộc bàn kia. Bà tiên cho nó ba điều ước chắc? Tò mò, Hạnh ghé mắt nhìn, Quỳnh xếp nhanh tờ giấy lại, lắc đầu với nụ cười vừa e lệ vừa sung sướng. Thế nhưng, chỉ lát sau, không cầm được lòng, Quỳnh đưa tờ giấy ấy cho Hạnh đọc. Rồi cả hai cùng cười thích thú. Nhỏ Hạnh thì thầm:

- Duyên trời định.

- Tầm phào! – Quỳnh đập vào đùi bạn.

- Sao tầm phào? Cả hai đều cùng phụ âm Q đứng đầu tên mà.

- Thì trùng hợp vô tình.

- Ờ… - Nhỏ Hạnh cười nheo nheo mắt – Sự trùng hợp vô tình có… tổ chức của trời đất!

Một lần nữa Quỳnh đập tay vào đùi bạn. Cả hai rúc rích cười khiến cô chủ nhiệm đang giảng bài trừng mắt cảnh cáo.

Tiết học đó và những tiết sau trôi qua chậm chạp, Quỳnh chẳng tiếp thu được gì cả. Lòng cô nôn nao nghĩ về người bạn mới, khác lớp, cùng ngồi chung một… chỗ với mình. Bạn ấy ra sao? Học hành thế nào? Dứt khoát đó phải là người con trai, vì chính tuồng chữ đã thông báo rõ ràng giới tính của bạn ấy.

Tài bói toán của Quỳnh quả như thần: lá thư “giao lưu hộc bàn” là của một người bạn trai. Nhưng sao Quỳnh lại lẩn thẩn như vậy? Nội cái tên của anh ta cũng đủ cho biết anh-ta-là-con-trai rồi mà. Đúng là niềm sung sướng bất ngờ khiến Quỳnh chẳng còn kiểm soát được trí óc mình.

Niềm sung sướng đó càng nhân lên khi cả hai gặp nhau, sau rất nhiều, rất nhiều lần “giao lưu hộc bàn”. Việc làm quen kiểu này của hai người khiến ông bưu điện… ế. Nhưng nếu biết được hai người giao lưu như vầy, có lẽ ông ta cũng cười xòa. Và biết đâu ông ta sẽ học tập hai người phương cách chuyển phát nhanh… động trời kia. Và bảo đảm không bao giờ ông ta thực hiện được, vì chỉ nội cuối tiết học sáng và đầu tiết học chiều, thư đã tới tay người nhận. Không bao giờ thất lạc.

Buổi đó, chủ nhật, hai người hẹn gặp nhau ở Bãi Cát. Nơi có sóng, sóng to và sóng nhỏ. Nơi có bóng cây xanh. Cây vườn xum xuê. Và tán bạch đàn. Cả một rừng. Bên kia, cũng đầy một rừng dương. Mát rượi. Rì rào tiếng lá chạm nhau. Vi vu tiếng lá ru gió. Thật tình!

Hai người với hai ly nước. Quyền ngồi nín im rất lâu. Còn Quỳnh hết mân mê vạt áo dài lại bóp bóp bìa cặp da căng cứng sách vở của mình. Cuối cùng Quyền nói:

- Quỳnh uống nước đi. Nước dừa mát lắm.

Không biết nước dừa mát tới đâu, nhưng ngữ điệu của anh, thái độ chăm sóc ân cần của anh (lần đầu Quỳnh mới “vinh hạnh” được như vậy) khiến Quỳnh mát… thấu tâm can. Cô mím môi ngăn nụ cười:

- Cảm ơn Quyền.

Rồi sau đó cô mới nhấp ngụm nước dừa. Mát thật. Cô hỏi:

- Quyền có biết mình ngồi chỗ đó không?

- Chỗ nào? – Quyền ngơ ngác nhìn cô, mắt đờ đi vì bận suy nghĩ.

Cô nhìn anh bắt tức cười, vừa cười khẽ vừa nói:

- Chỗ đó mà.

- À…, té ra là vậy – Nét mặt Quyền không còn căng thẳng nữa, anh đáp rành rọt: Thật tình mình không biết chỗ đó Quỳnh ngồi đâu.

- Đừng giấu Quỳnh. Quyền biết mà, nói thật đi. Quyền biết mới giả bộ làm quen. Bạn Quỳnh nói vậy.

- Quỳnh đừng tin họ. Thề có trời, mình không biết thật mà. Quỳnh học chiều, mình học sáng, làm sao biết được? Chiều mình vô trường làm chi?

- Ờ… hén.

Quỳnh mắc cỡ đỏ cả mặt. Cô có cảm giác hai vành tai mình nóng hực lên như hơ lửa. Chắc Quyền đã nhìn thấy. Cho nên cô lại càng nghe mặt mình nóng hực thêm lên. Cô cúi đầu nhấp từng ngụm nước dừa. Quyền phá tan bầu không khí nặng nề:

- Quỳnh có thường đi chơi, giải trí sau giờ học không?

- Quỳnh ở nhà suốt. Sau buổi học, về nhà cơm nước tiếp má rồi học bài, làm bài. Rảnh thì xem ti vi, đọc sách, báo.

- Quỳnh thường đọc gì?

- Ờ… thì đọc mấy tuyển tập thơ văn lứa tuổi của mình. Hay lắm nghe.

- Chỉ nghe Quỳnh nói mình cũng đã thích lắm rồi. Quỳnh quảng cáo siêu thiệt.

Cô xấu hổ cúi đầu xe từng lọn tóc. Quyền cười, mở cặp lấy ra một cuốn báo:

- Mình tặng Quỳnh nè. Đọc thử xem. Cũng hay lắm đó.

Mắt Quỳnh sáng lên trước quyển tuyển tập thơ văn tuổi học trò mà Quyền đưa cho cô. Niềm sung sướng khiến tay Quỳnh run run khi nhận quyển báo từ tay bạn. Cô xúc động như chưa bao giờ xúc động. Không biết cô xúc động vì quyển báo hay vì tấm lòng người bạn trai dành cho cô?

Buổi chiều nhạt nắng. Phố xá thật xa vời. Hai người chìm trong không khí quán xá tĩnh lặng. Họ thì thầm nhau điều gì, như thể tâm đắc nhau từ đời thuở nào. Câu chuyện cuốn họ trôi theo dòng thời gian cho đến khi bóng chiều đã rất nhạt và bóng đêm đã bắt đầu đậm ở xung quanh. Quỳnh như chợt tỉnh:

Thôi mình về đi Quyền. Muộn lắm rồi. Má rầy!

Tự nhiên Quyền nghe nhói nơi ngực. Cậu thương và âu lo cho cô quá.

Trên đường về, hai người sóng đôi đạp từng vòng bánh xe chậm chạp, như thể sợ con đường sẽ rất ngắn và giờ chia tay sẽ rất gần. Nhưng rồi cũng phải đến lúc chia tay. Mỗi người một chút buồn đọng lại trong lòng, nhưng bù lại họ có rất nhiều cái “chút vui” nở đầy con tim. Ôi! Cái hộc bàn kỳ diệu đã tặng họ mỗi người một mùa xuân.*

Không có nhận xét nào: