Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2007

MỘT ĐÊM VỚI BIỂN ĐÔNG

Và sóng thì cứ vỗ

Miên man lời biển Đông

Một mình tôi đâu nỡ

Thở hơi buồn mênh mông

Và gió thì cứ thổi

Trên nhánh cây phượng hồng

Một mình tôi đâu khỏi

Đốt tan sầu như bông

Và sao trời cứ nở

Trên rất xa địa cầu

Một mình tôi đâu thể

Thức thi cùng đêm sâu

Cho nên em bé nhỏ

Chia giùm tôi chút buồn

Của đêm dài sóng vỗ

Ngọn gió trời đi rong

Vì sao xa đơn lẻ

Một góc này: biển Đông

Để tôi còn có thể

Thức cùng đêm ấm nồng.

Không có nhận xét nào: