Ai đốt lửa cho mùa hè
Để chi hoa đỏ như là máu tim
Sắc nồng trong gió chao nghiêng
Lửa ơi lửa! Thổi gió lên – lửa tràn
Mỗi năm hoa nở một lần
Cây khô như chết lá cành trụi trơ
Con đường thành thử bơ vơ
Bầu trời xa cũng thẫn thờ áng mây
Gặp rồi cái nắng miền Tây
Cành khô đã nứt lá cây đã xòe
Vòm trời ran một tiếng ve
Ngược trong tôi nỗi bộn bề ấu thơ
Phải chăng ngọn gió chực hờ
Thổi lên từ đất cây khô nảy chồi
Ủ trong thân cả mùa rồi
Nên hoa rực đỏ nói lời nhơ nhung
Hoa ơi hoa nở dọc đường
Nào hay hoa nở suốt nguồn tuổi tôi
Hoa trong trang sách học rồi
Và hoa nở cả trong bài thơ yêu
Bao nhiêu tuổi buồn bấy nhiêu
Ru em câu hát ai treo võng nằm
Buổi trưa câu hát nở thầm
Như trong cái nắng có mầm hoa bung
Gió khô ngọn gió cuồng hung
Bầu trời thăm thẳm xanh chung một màu
Hoa nghiêng những cánh thì thào
Lời âu yếm chẳng thể nào phôi pha
Ai đốt lửa cho mùa hè
Để chi hoa đỏ hoa che rợp đời
Hoa là bài học dạy tôi
Dù trong khắc nghiệt vẫn tươi tỉnh cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét