Có một mùa xưa qua kẽ tay
Vàng mơ góc phố cánh hoa bay
Bâng khuâng nhặt lấy xâu thành chuỗi
Run rẩy quàng vai em, ngất ngây
Có một mùa xưa xa khá xa
Lặng thầm trôi mất kẽ tay ta
Để thương để nhớ vầng trăng biếc
Một thuở thề yêu đến chết già
Đã mất mùa xưa, đã mất rồi
Như sông về biển chẳng ngừng trôi
Tình là bọt nước lan theo sóng
Cố vớt, lòng tay nước vẫn rời!
Những mùa xưa mất giấc mơ tan
Phượng đỏ làm chi lặng lẽ hàng
Thả hoa theo gió buồn lay lắt
Tay bắt, bàn tay, mùa cứ tàn
Với những mùa xưa qua kẽ tay
Giật mình nhẩm lại tối hôm nay
Mới hay đã biết bao mùa chết
Còn đọng trong lòng, dẫu rớt tay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét