Thứ Ba, 10 tháng 7, 2007

ĐÓI THẠCH LAM

Thú vô cùng cái Đói-Thạch-Lam

Mùi xào nấu nhà ai vô tình phả trong chiều ấy

Thức dậy trong chàng bao phiền toái

Một cơ thể gầy còm khao khát miếng ăn

Thức dậy trong chàng (sau vầng trán nhăn)

Chiếc dĩa tinh tươm bóng nhờn chất mỡ

Cái bát sành, chiếc tô vừa cỡ

Hạt cơm trắng ngần và những lát thịt thả trôi

Thức dậy trong chàng tất cả giác quan

Nước bọt ứa chân răng lâu rồi không nhai cắn

Cánh mũi hấp hin hít từng hơi sâu lồng ngực

Và cái sắc màu sống động của thức ăn

Chìm đáy mắt

Còn gì nữa nơi chàng

Khi hai bàn tay thọc sâu túi quần

Những đồng tiền vụn thời xa lơ xa lắc

Chẳng rủng rẻng tiếng nào trong những lằn chỉ bục

Cơn thèm muốn dâng lên

Niềm khát vọng cuốn trôi theo cục hầu nơi cổ

Đói-Thạch-Lam!

Thấm thía vô cùng cái Đói-Thạch-Lam

Người của những năm ba mươi nói hộ tôi người của năm tám tám

Bao lâu rồi sau những lần tan việc

Mùi xào nấu nhà bên cứ động thức giác quan

Sống lại trong tôi trạng thái bàng hoàng

Trang sách cũ học thời non dại

Năm ấy thương chàng bao nhiêu giờ thương mình hơn vậy

Còn thêm niềm tủi nhục trước đàn con!

Bi đát cho chàng?

Không!

Tôi vẫn còn may

Dẫu gì cũng có hạt cơm ẩm dĩa rau xanh luộc

Tôi xoa bụng nhớ Người-Nguyễn-Công-Trứ

“Ngày hai bữa vỗ bụng rau bành bạch”

Trước các con nằm ú ớ trong mơ

Nhai ngấu nghiến miếng thịt, gan trừu tượng

Tôi thẫn thờ nhìn tôi trên vách

Cái đói nao lòng thức suốt cùng tôi.

Không có nhận xét nào: