Hỡi người con gái năm xưa
Đã theo ta về làm vợ
Từ khi hoa lá xanh cành
Từng mùa từng mùa đi mãi
Thời gian lọt kẽ tay gầy
Tình mình như dòng sông chảy
Tháng năm về biển đong đầy
Nhớ chăng những ngày lận đận
Áo cơm không giết được mình
Tiếng cười nôn nao xóm vắng
Muối dưa đứa nhịn đứa nhường
Thì sao bây giờ chật vật
Em yêu dấu của thuở nào
Nỗi buồn làm phai màu tóc
Và đôi con mắt rưng sầu
Hỡi người con gái xưa ơi
Đã theo ta về làm vợ
Hãy tin một lẽ trong đời
Dù mai này ta có chết
Vẫn hoài yêu mãi em thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét