Lúc mang kính là lúc ta bước qua thang tuổi khác
Quy luật cuộc đời khắc nghiệt chẳng tha ai
Dù thối thác cũng không sao khỏi
Đặt nó lên sống mũi mình khi đọc chữ, luồn kim
Bước qua tuổi bốn mươi là bước qua nửa cuộc đời
Một ga lẻ đón con tàu ta đã rong qua buồn vui sướng khổ
Phần còn lại, phía tương lai, xứ sở
Cũng của vui buồn và ga cuối. Đành thôi!
Đến tuổi bốn mươi đến tuổi dạn dày
Cơm đời ngọt bùi nhưng cũng làm mẻ răng ta sạn thóc
Cuộc đời ta trải qua tựa như trang sách
Nhất thiết phải cần đeo kính kỹ nhìn hơn
Sống bốn mươi năm mừng gấp mười lần
Thần Chết đã tha ta trong bàn tay nó
(Nói như thế không có nghĩa là sợ hãi
Cái chết bất thần vồ ụp lấy ta)
Sống bốn mươi năm chưa biết hết cuộc đời
Như trái mặt chiếc huy chương vàng lộng lẫy
Phải là tay thợ phân kim giỏi
Mới giúp ta không nhầm lẫn vàng thau
Nước một dòng bên đục bên trong
Bên này lở bên kia bồi, tất yếu
Cái ngon thức chua cái ngọt thức đắng
Nào dễ ai chê vị nồng nàn muối mặn
Câu hát trong lành suối cạn đêm trăng
Thao thức mười năm biết rõ một canh
Tất cả đều là bình minh cuộc sống
Tất cả đều là bình minh cuộc sống
Khi ở tuổi bốn mươi ta cần cặp kính
Biết rõ ngọn nguồn sướng khổ buồn vui
Biết rõ hạnh phúc từ khe sâu rạch cạn
Biết rõ hoa thơm trái mọng trên cành
Biết hương vị ngọt ngào của nụ môi hôn
Yêu em thuở tuổi còn đôi tám.
1987
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét