Suốt cuộc đời mẹ chẳng lúc nào vui
Ơi câu hát “con cò” đau từng khúc ruột
Trên đồng xa hay trên dòng sông vắng
Một chiếc xuồng con chèo chống thâu đêm
Mắt thâm quầng lo cái mặc cái ăn
Cái áo vá vai cái quần vá đáy
Mẹ với cha oằn vai đóng thuế
Giọt mồ hôi và giọt nước mắt cân bằng
Mỗi đứa con sinh ra là mẹ sinh thêm nhọc nhằn
Ao rách thêm, quần vá nhiều thêm
Tiếng hát ru con nao lòng trưa vắng
Hạt muối mặn môi sao lời mẹ ngọt ngào!
Có niềm vui nào trong mắt mẹ đâu
Chỉ thấy mây chiều lặn sân trong đó
Sông quê ta bên bồi bên lở
Bờ nhà mình ngày một khuyết sâu
Suốt cuộc đời con chẳng thấy mẹ vui
Nỗi lo toan đốt tro tàn mái tóc
Con: đứa nhỏ, đứa chống càn, đứa theo giặc
Riêng đám cháu thơ kề cận bà thôi
Chiến tranh kéo dài như một trận mưa dai
Mẹ dặn mình sao kham nổi
Khi mẹ mất đất quê mình giải phóng
Tiếc lòng con mẹ chẳng hưởng được ngày vui.
26-4-1987
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét