Thứ Ba, 31 tháng 7, 2007

Ví dụ tình yêu




Em là mưa anh nhớ

Em là nắng anh chờ

Em là hương anh thở

Là trăn trở lòng anh



Chiều, màu nắng long lanh

Ngập ngừng rơi trên lá

Hai bàn tay xa lạ

Cớ sao mềm con tim



Những quãng đường vắng im

Mưa mùa thu rắc phấn

Lúc thành phố đang đêm

Đèn soi chung đôi bóng



Tàn cây cao gợn sóng

Che sương mùa xuân rơi

Bờ tóc em mượt óng

Hương ngát nói thay lời



Như thế mới là đời

Giận hờn luôn vô lối

Em đi đâu mà vội

Để trống lòng anh thôi!



Buồn. Khói thuốc cháy môi

Bản tình ca ai hát

Lẽ nào không cay mắt

Nếu vô tình em nghe



Con đường cũ vắng xe

Guốc ru hời ngõ phố

Phải chăng mầm nhung nhớ

Gọi ta về bên nhau.



30-10-1987

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2007

Đưa em về


là bản nhạc phổ bài thơ
"Đưa em về những đêm xưa"

Thứ Năm, 26 tháng 7, 2007

TÌNH BẠN


· Tặng Quốc Bình



Bạn gởi ta một chục chuột đồng

Đã làm sẵn. Chiều mưa dông tới

Vợ bắc chảo rồi đem lên rán

Cái mùi thơm… Thơm nức cả nhà!

Cứ tiếc rằng bạn ở quá xá

Người mang đến lại là phụ nữ

Nhẩm tính lại chỉ có mình ta

Con và vợ không ai nhá được!

Bực cái mình ta mò hũ rượu

Ngâm kravan (*) đã rất lâu ngày

Hũ đã cạn chỉ còn chút cốt

Vắt hết hơi lưng lửng xị đầy

Chiều mưa rơi bão rớt rồi đây

Hơi lạnh phả thong dong như vào… nhà trống

Ta nâng cốc và ta cứ uống

Lồng lộng cô đơn - lồng lộng xót xa

Ăn miếng chuột này thốt nhớ mấy bạn xa

Rất khoái khẩu cống nhum mũm mĩm

Miếng chuột chiên vàng như mời tay bốc

Ngon nào hơn giặm thêm miếng xoài

Không có xoài xanh, còn chuột - Đừng hòng!

Kể cả chó – Toàn điều cấm kỵ

Thư nó viết buồn hơn chấu cắn

Chuột chó đều thèm – thèm bạn Việt Nam

Nỗi buồn ta: không có bạn ruột rà

Để tán gẫu cho qua cơn mưa lớn

Nhưng có lòng đoái hoài bạn xa nghĩ đến

Mai mốt gặp nhau hâm nóng mấy hồi

Chỉ tiếc thương mấy bạn ở nước ngoài

Không có chuột cùng không có bạn

Mưa Cali chắc nó nằm nhà

Nhai xúc xích uống vang mà rơi nước mắt!




-----------

Kravan: Tiếng Campuchia chỉ sa nhân, vị thuốc bắc.

Câu hát sum vầy

Ai hát chi điệu lý qua cầu
Cho lắt lẻo trái tim tôi nồng cháy
Con nước chảy cuộn mình con nước chảy
Nhớ thương em tôi nở tím nhánh lục bình

Ai hát chi " con vịt chết chìm "
Thương tiếc quá tôi " thò tay xuống vớt "
Tôi đâu sợ " lìm kìm " nó " cắn '
Bởi thương em tôi chấp nhận vết thương này

Bởi thương em muồng trổ hoa vàng
Mùa xanh lá bướm làng xô đậu
Tôi ru tôi điệu hát cũ càng
" Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương

Ai hát chi " tưới gốc ngô đồng "
Thương em quá áo lồng trong gió
Thương em quá tôi thầm đưa mắt ngó
Để đêm đêm mộng cứ no đầy

Hát đi em câu hát sum vầy
Mùa Xuân đến rợp trời gió chướng
Tôi mở hết tấm lòng sung sướng
Đón em về hát khúc tình chung .

Thứ Ba, 24 tháng 7, 2007

Số vốn cuối cùng (*)


- Tình hình này chắc anh phải đạp xe đạp ôm thôi!

Định mất kiên nhẫn trước tình cảnh gia đình, nói vậy với Phương. Định không thể nào chịu nổi cảnh túng quẫn như mấy ngày nay. Toàn rau, nước mắm tồi kho quẹt và cơm nấu bằng loại gạo cho… heo ăn! Cứ nhìn mặt vợ buồn dàu dàu cũng đủ để anh phát điên lên rồi! Hơn thế nữa, các con anh như thông hiểu hoàn cảnh gia đình, tịnh không đứa nào dám cười đùa, đi học im re không một tiếng xin tiền quà vặt!

Không phải Định mới nghiệm ra cái hoàn cảnh khốn khó của gia đình mình. Anh biết điều đó từ lâu. Hôm nay anh mới thu hết can đảm nói với vợ câu nói quyết định ấy. Nghe vậy, Phương vội nở nụ cười, héo hắt và gượng gạo, cố lấy vẻ tươi tỉnh nói với Định:

- Không! Anh bi quan quá! Đâu phải đây là lần đầu mình thất bại. Em mới gom được chín chục ngàn đây.

Nghe vậy, thoạt đầu Định chưng hửng. Rồi anh chợt nhớ sáng nay Phương soạn mớ quần áo đẹp nhất và mới nhất của mình cho vào túi xách. Rồi cô đi đâu đó. Có lẽ cô đã đem nó ra chợ trời bán lấy tiền làm vốn. Chỉ có vậy thôi! Những lần “:thua” trước, cô thường hốt đầu một chân hụi. Chỉ cần một chân hụi ngày đã đủ cho cô làm vốn làm lại cuộc đời. Lần này khác. Bởi, mới cách đây nửa tháng, cô đã “thua” một trận vì “xạt” xe. Tiền hụi còn những nửa tháng nữa mới dứt, cô đâu thể chơi thêm một chân hụi để làm vốn như mọi lần.

Thấy Định nín im Phương cố cười, cái nụ cười đã lấy lại được phần nào bình tĩnh:

- Anh tin đi – cô nhỏ nhẻ - chín mười cây Samit, dư sức gầy lại vốn như mọi lần.

Không nói gì, Định tẩn mẩn đốt điếu Đà Lạt, hít hơi dài, choáng váng. Cái vị thuốc lá Đà Lạt mọi hôm đậm đà sao hôm nay lại đắng nghét?! Phương áp sát vào người Định như cố truyền niềm tin vốn đã lung lay của mình sang anh. Hút gần tàn nửa điếu thuốc, Định nói xuôi xị:

- Tùy em… Nhưng anh nghĩ mình nên kiếm việc gì khác làm ăn. Buôn lậu kiểu này hoài chẳng ra làm sao hết! Mình giống như con heo được vỗ béo xong là thẩy lên đòn cân cho thương lái. Được vậy cũng may. Đằng này heo mới rã bầy về nhà được vài tuần đã sút chuồng!

Định rít hơi dài điếu thuốc lá, nhả khói, rồi tiếp:

- Anh chán dữ lắm rồi! Em phải biết, hễ em ra khỏi nhà là anh lo trong bụng. Trời càng về trưa anh càng lo hơn. Lo cho chuyến hàng em mang về, phải vượt qua những trạm cố định, những trạm đột xuất, kinh tế ba. Em phải nặng nhọc xách hàng chạy băng đồng hoặc phải gởi giấu nhà nào đó một cách hoàn toàn không đáng tin cậy. Lo cho chuyến xe em về có bị tai nạn gì không, những chiếc xe cũ kỹ lắm rồi… Tất cả là một sự phiêu lưu đầy nhọc nhằn, bất trắc đối với em!

Phương thở dài:

- Em biết! Nhưng anh thấy, anh còn không kiếm ra việc làm thì em biết làm gì đây để lo cho hũ gạo nhà mình? Vốn không nhiều, đành đi buôn lậu, dù là thứ buôn lậu cò con.

Nghe xong, Định thở ra:

- Biết vậy rồi nên anh quyết định đạp xe đạp ôm để nuôi em và các con.

Phương vội xua tay:

- Không! Không đâu! Em không đành lòng cho anh làm công việc đó. Cứ tưởng tượng hình ảnh anh gò lưng chở khách là em đau lòng lắm!

Định lại thở dài. Trái tim anh chừng như thắt lại. Và nước mắt anh, hình như từ tận cùng sâu thẳm con tim, ứ ra khoé một cách lặng lẽ. Vợ anh nói đúng! Đạp xe đạp ôm là một “nghề” quá sức chịu đựng đối với một cơ thể gầy ốm như anh. Đó lại là một cái nghề kiếm tiền hết sức vất vả. Định biết một số bạn anh sống chật vật với công việc cực khổ này. Liệu cái công việc khổ ải đó có đủ để anh lo cho gia đình sống qua ngày và cái chân hụi chết kia không?! Vậy thì, trước mắt, anh đành buông xuôi số phận cho vợ anh tiếp tục đi buôn lậu mà thôi!

Định thở dài một cách nao lòng:

- Thôi được! Em đi nghỉ đi mai thức sớm.

Phương ghì Định trong vòng tay âu yếm của mình:

- Anh cũng đi nghỉ đi!

Rạng sáng. Như mọi lần, đồng hồ nhà bên thong thả gõ bốn tiếng thanh thao, Định thức vợ dậy. Rồi anh dẫn chiếc xe đạp cũ ra sân. Đắp mền, tấn mùng cho các con xong, Phương cầm cái xách tay màu đỏ (theo cô nói, đó là cái màu may mắn) ra theo Định, sau khi khóa cửa lại, trao chìa khóa nhà cho anh.

Ngoài đường, trời đêm yên ả. Gió thổi rong trên những tàn sao già như những hơi thở dài não nuột. Vài chiếc xe ba gác chở hàng sớm ồn ã băng băng trên đường vắng. Tiếng máy xe vọng vào đêm nghe nao nao chi lạ! Định ngồi lên yên xe nhón chân chờ đợi. Khi Phương ngồi vào yên sau là anh nhấn mạnh bàn đạp. Chiếc xe trờ tới. Định chợt nhớ điều quan trọng, nắn nắn bàn tay gầy gò của vợ đang quàng trước bụng mình:

- Số vốn cuối cùng, em cẩn thận. Để xách tay sau lưng anh, trước bụng em và ngồi sát vào anh. Dạo này giật dọc dữ lắm!

- Dạ - Phượng vừa đáp vừa siết mạnh vòng tay vào bụng Định – Anh đừng lo!

Yên tâm, Định đạp xe qua những con đường vắng lặng.

Tiếng máy xe phía sau êm êm vọng tới. Một chiếc honda 67 trờ lên. Hai thanh niên trên xe nhìn vợ Định, thoáng qua, bình thản như cố tật của đám thanh niên trước những người phụ nữ. Chỉ vậy thôi, rồi hắn ta rú ga lớn, vọt nhanh, khuất mất ở cua quẹo.

Sắp qua cầu. Định cố sức nhấn bàn đạp để đưa chiếc xe vượt lên mố cầu cao. Định lại nghe tiếng máy xe phía sau êm êm vọng tới. Anh không quan tâm, điều tiên quyết là phải lấy hết sức đưa chiếc xe đạp đến giữa cầu. Đột nhiên Định nghe tiếng Phương la to, tiếng la hốt hoảng đầy tuyệt vọng:

- C… ư… ớ… p!

Định khựng vòng xe đạp lại. Chiếc xe chao đi, do đó anh phải tiếp tục nhấn mạnh bàn chân để giữ thế cân bằng. Nó đã lên tới giữa cầu rồi từ từ theo dốc cầu chuồi xuống. Chiếc honda 678 và hai thanh niên ban nãy đang chạy chậm rì rì trước mặt Định. Định cố sức nhấn bàn đạp đuổi theo, để giật lại cái túi xách màu đỏ (đầy may mắn) của vợ mình. Cái xách tay đựng số vốn cuối cùng của vợ chồng Định. Nhưng chiếc xe đạp của anh chỉ toàn nằm trong làn khói phụt ra từ “pô” chiếc honda 67 quái quỷ kia! Định điên người lên một cách tuyệt vọng trước sự khiêu khích đến dã man của tên ngồi sau xe gắn máy. Hắn vừa giơ cao chiếc xách tay mới cướp được, vừa quay lại nhăn nhở cười, tiếng cười ngạo mạn của một con thú dữ vờn mồi, trước khi tên lái xe rồ lớn ga, xịt làn khói cay xè vào mắt mũi Định rồi biến mất trong đường khuya.

Định cố hết sức hét lên một tiếng căm hận đầy tuyệt vọng:

- C… ư… ớ…p!

Tiếng kêu của anh vang vang trong khuya tĩnh lặng, trước sự qua lại của một số người…

Định miên man đạp xe như kẻ vô hồn. Phương nín im, người vẫn còn run lên. Mãi lúc lâu, anh như mới hoàn hồn nói với vợ những tiếng đứt đoạn:

- Em… có… sao… không?

- Không, anh. Nhưng…

Phương đáp lời Định rồi khóc rấm rứt. Những gọt nước mắt nóng hổi của cô nhanh chóng thấm vào lưng áo vã đầy mồ hôi của anh.

- Nín đi em! - Định an ủi vợ bằng cõi lòng chết lặng – May em không té xuống đất.

- Nhưng… mình… đứt vốn rồi!

Phương run lên, tức tuởi.

Không! Mình vẫn còn vốn đây – Định cả quyết, âu yếm nắm chặt bàn tay vợ đang vòng trước bụng mình, cái bàn tay run rẩy, lạnh ngắt, rịn đầy mồ hôi. Định nói buồn buồn - Vốn là chiếc xe đạp này đây. Ta làm lại cuộc đời một cách lương thiện. Ngay khi đưa em về nhà, anh bắt đầu đạp xe ôm!.

--------

* Bối cảnh truyện xảy ra những năm 1980.

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2007

Tập thơ NGỌN KHÓI

Click vào hình bìa hoặc vào đây để tải về.
Định dạng pdf, dung lượng: 1.2Mb

Trong trường hợp không mở file được vì thiếu phần mềm, xin tải thêm phần mềm miễn phí đi kèm để xem được file.

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2007

VÒNG QUAY

Quay tôi trong cõi mịt mù

Vòng quay bất tận cứ vù vụt quay

Quay tôi những sáng rạng ngày

Ly cà phê đắng với vài điếu đen

Quay tôi bè bạn bon chen

Vất vơ khắp xứ lấm lem mặt mày

Quay tôi những trưa rối bời

Bữa cơm nhạt thếch không lời đẩy đưa

Buổi chiều – cũng vậy – như trưa

Cái ăn như thể trò đùa vô duyên

Các con huơ đũa kiếm tìm

Miếng thịt nhỏ như một viên cát chìm

Quay tôi vòng chạy đồng tiền

Cả trong giấc ngủ vẫn triền miên quay

Và quay – trong óc – tôi quay

Cụp lưng rã cẳng không ngoài miếng ăn.

BÀI TỰ KIỂM XIN VÀO LÀM NGƯỜI

Hôm nay tôi kiểm tôi thôi

Thấy trong đó có thằng-người-không-tên

Ăn cùng tôi một suất cơm

Thở chung tôi một bầu không khí này

Tôi lao ra giữa mưa bầy

Nó neo cứng chặt tôi ngay xó nhà

Tôi nhào vô tiếng kêu ca

Nó can đừng dại đầu va đá hòn

Tôi yêu em đến vợ chồng

Nó cười khinh mạn qua đường rồi quên

Tôi khiêm ái đến vô biên

Nó dung tục đến tôi khuyên tôi chiều

Một lần chiều, bao lần xiêu

Bóng to nó nuốt nhỏ tiêu tôi mòn

Kỳ-nhông-tôi đã muôn lần

Nghi trang lắm vẻ lừa trong gạt ngoài

Hôm nay tôi nhận ra rồi

Trong tôi có một-thằng-tồi đích danh

Là tôi hèn mọn bao năm

Giết tôi trong sáng có tên là Người.

CHIA TAY

Ừ thôi nói tiếng chia tay

Mùa hoa năm cũ rơi đầy sân chơi

Nhặt giùm tôi giũ giùm tôi

Cánh hoa đơn lẻ nói lời lẻ đơn

Ứ thôi nói tiếng nói câm

Ngước nhìn tán phượng bâng khuâng đỏ cành

Mùa đi như vệt khói loang

Đỏ con mắt đỏ nhớ thương một người

Ừ thôi xa đã xa rồi

Sân tan áo trắng đỏ ngời sắc hoa

Nắng trời chầm chậm trôi qua

Xác hoa khô quéo như là tim tôi!

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2007

CHIA TAY KHÔNG VỘI


Tôi đưa em về chiều mưa vội bến sông

Ngọn gió vội thổi tàn cây rơi lá vội

Mặt đường ướt nhòe vội đen sắc nhựa

Người vội qua xe vội vút trong mù

Mưa vội rơi nặng hạt dài sông

Đợt sóng vội đẩy thuyền đi vội

Chiều vội tàn. Đèn ai vội sáng

Đêm vội về - Lâu. Đã chừng lâu

Mưa. Cứ mưa. Mưa mãi. Mưa hoài

Con đường vắng đôi người vội muộn

Em ép sát vào tôi mắt nhìn lơ đãng

Trắng một khung trời. Mưa đổ. Vội chi xa!

DẤU LẶNG

Tình tang khúc hát

Hát khúc tang tình

Con sáo sang sông

Nỗi buồn ở lại

Cách núi cách giang

Chẳng lụy đò ngang

Sáo không về nữa

Tình ta tình tan!

Hát khúc miên man

Tình tang khúc hát

Lời ca tình nát

Tím ngọn sầu đông

Giận quá nhánh sông

Thiết thao nước đổ

Rầm rì sóng vỗ

Nát trái tim yêu

Sáo không về nữa

Mây vữa lưng trời

Tóc thương nhớ ai

Lắt lay sợi bạc

Tình tang khúc hát

Đàn câm giọng tắt

Con sáo sang sông

Hồ như tình hết!

ĐÊM TRUNG HOA


Đêm Trung Hoa trời đầy sương sa

Sương Giang Nam trắng Động Đình Hồ

Trăng giát bạc xanh vòm liễu rủ

Ai gõ bồn hát khúc Hàm ca

Đêm Trung Hoa trầm điệu tỳ bà

Bến Tầm Dương thương nữ sầu ca

Ai hâm rượu cho tài tử uống

Tay bút thần say chén quỳnh hoa

Đêm Trung Hoa hào kiệt vung trời

Múa gươm thiêng giết sói lang rồi

Lõng cương ngựa ghé bờ suối nhỏ

Vốc nước trong mà uống một hơi

Đêm Trung Hoa bè bạn gặp nhau

Mái tranh thưa tuyết lấp trắng phau

Áo khinh cừu hiền thê đổi gấp

Bầu rượu cay đãi bạn tâm đầu

Đêm Trung Hoa đêm của cha ta

Đất Triều Châu sỏi đá trùng xa

Tranh ngút mắt núi đồi ngút mắt

Sói đồng hoang già tiếng tru già

Đêm Trung Hoa hoài mộng từng đêm

Khách trú già – cha ta – ru êm

Ta uống mộng còn khi ẵm ngửa

Mộng cố hương đằm mộng Việt Nam

Đêm Việt Nam nhớ Tô Đông Pha

Ngắm Thất Sơn có bóng Hoa Đà

Cửu Long xanh soi hình người đẹp

Tô Châu xưa một thời danh xa

Đêm Trung Hoa chập chờn trong ta

Khúc ru trưa buồn khách trú già

“Đêm trăng sáng ngẩng nhìn nguyệt hiện

Cúi đầu thương cố quốc ông cha” (*)

---------

(*) Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương

(Lý Bạch, Tĩnh dạ từ)

ĐỢI


Đợi em trắng tóc dài râu

Trắng mưa dài nắng trắng thâu đêm chờ

Đợi em đợi đến bao giờ

Hoa cau rộ nở mấy mùa tân hôn

Đợi em lắm nỗi bồn chồn

Rực hè hoa phượng tím đông hoa dừa

Đợi em tôi đợi tôi đưa

Sáng tôi đưa một trưa tôi đưa mười

Tôi đưa tôi muộn mất rồi

Con chim đi ngủ con người đi vui

Còn tôi chong nỗi ngậm ngùi

Đợi em thuốc ngắn tay đời khói tan

Cá mùa sinh sản bao năm

Cá tôi kín chậu sùi tăm một mình!

CA HUẾ - LÃNG MẠN SÔNG HƯƠNG

PHƯƠNG KIỀU

Du khách viếng thăm Huế, ngoài những công trình nhân tạo như Thành nội, lăng tẩm, chùa chiền,... đều không thể không đến với dòng sông Hương. Đó là một con sông rộng lớn nhưng có dòng nước chảy êm ả như bình thản trước cuộc đời nhộn nhịp, đua chen. Sông Hương càng đẹp hơn khi có chiếc cầu Trường Tiền nằm vắt ngang một cách thơ mộng. Cầu Trường Tiền trước đây vốn đã đẹp, nay lại càng đẹp hơn khi có những ánh đèn màu thay đổi từng lúc một cách trữ tình. Nhưng, nói đến sông Hương là phải nói đến ca Huế, một loại hình nghệ thuật đã được người địa phương khai thác một cách bài bản, hài hòa.

Đến với ca Huế trên sông Hương, đầu tiên khách đặt chân lên chiếc thuyền rồng được thiết kế bằng hai chiếc thuyền ghép lại. Đơn sơ với cái đầu rồng trước mũi, lòng thuyền không trang trí gì cả, chỉ là khoảng không đủ rộng để sắp ghế cho khách ngồi cũng như chỗ để các nghệ sĩ biểu diễn. Thuyền tách bến nhẹ nhàng với tiếng máy nổ khe khẽ như hơi thở nhẹ của người yêu. Ra giữa dòng, thuyền tắt máy và buổi biểu diễn ca Huế bắt đầu. Tiếng đàn, tiếng sáo, tiếng ca hòa quyện vào nhau trong không gian tĩnh lặng đáng yêu của đêm trên dòng sông. Rồi, như giúp khách trở về với thực tại, là những tiếng nhạc réo rắt, tiếng hát sôi nổi của một bài chầu văn, một lớp hò mười thương lãng mạn của trai gái yêu nhau,... Cứ thế, đêm như ngưng lại để nghệ sĩ và du khách đắm chìm vào một thế giới của nhạc và tình. Kết thúc buổi ca Huế trên sông Hương là kỷ niệm xuyến xao không quên trong lòng du khách: thả đèn giấy trên sông Hương. Khi bàn tay cầm chiếc đèn giấy bên trong lay lắt sáng ngọn đèn cầy chạm vào mặt nước tĩnh lặng của dòng sông, khách như “lịm” đi trong một cảm giác khó tả, những phiền toái của cuộc đời như tan biến vào dòng sông và niềm tin yêu cuộc sống như dạt dào trong mỗi trái tim người.

Ca Huế trên sông Hương đã trở thành nét quyến rũ mới của cặp núi và sông nổi tiếng ở đất Thần kinh, nó như một trái tim đập hoài trong tâm thức mỗi người khi đã được một lần thưởng thức và tham dự.

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2007

ĐÓI THẠCH LAM

Thú vô cùng cái Đói-Thạch-Lam

Mùi xào nấu nhà ai vô tình phả trong chiều ấy

Thức dậy trong chàng bao phiền toái

Một cơ thể gầy còm khao khát miếng ăn

Thức dậy trong chàng (sau vầng trán nhăn)

Chiếc dĩa tinh tươm bóng nhờn chất mỡ

Cái bát sành, chiếc tô vừa cỡ

Hạt cơm trắng ngần và những lát thịt thả trôi

Thức dậy trong chàng tất cả giác quan

Nước bọt ứa chân răng lâu rồi không nhai cắn

Cánh mũi hấp hin hít từng hơi sâu lồng ngực

Và cái sắc màu sống động của thức ăn

Chìm đáy mắt

Còn gì nữa nơi chàng

Khi hai bàn tay thọc sâu túi quần

Những đồng tiền vụn thời xa lơ xa lắc

Chẳng rủng rẻng tiếng nào trong những lằn chỉ bục

Cơn thèm muốn dâng lên

Niềm khát vọng cuốn trôi theo cục hầu nơi cổ

Đói-Thạch-Lam!

Thấm thía vô cùng cái Đói-Thạch-Lam

Người của những năm ba mươi nói hộ tôi người của năm tám tám

Bao lâu rồi sau những lần tan việc

Mùi xào nấu nhà bên cứ động thức giác quan

Sống lại trong tôi trạng thái bàng hoàng

Trang sách cũ học thời non dại

Năm ấy thương chàng bao nhiêu giờ thương mình hơn vậy

Còn thêm niềm tủi nhục trước đàn con!

Bi đát cho chàng?

Không!

Tôi vẫn còn may

Dẫu gì cũng có hạt cơm ẩm dĩa rau xanh luộc

Tôi xoa bụng nhớ Người-Nguyễn-Công-Trứ

“Ngày hai bữa vỗ bụng rau bành bạch”

Trước các con nằm ú ớ trong mơ

Nhai ngấu nghiến miếng thịt, gan trừu tượng

Tôi thẫn thờ nhìn tôi trên vách

Cái đói nao lòng thức suốt cùng tôi.

TAI NẠN ĐÃ XẢY RA NHƯ THẾ

Truyện ngắn: CÚC TẦN


Cô gái đến quầy thuê bộ đồ tắm cầm trên tay. Sau đó cô lựa một cái phao to, nhanh nhẹn khoác vào vai. Cô đi khuất đâu đó, có lẽ là ở một phòng tắm nước ngọt. Khi ánh mắt 0hưa kịp mỏi vì đợi trông, Trịnh đã thấy cô xuất hiện một cách bất thần, tuyệt trần với chiếc áo tắm hai mảnh. Trịnh chưa bao giờ lúng túng trước sắc đẹp một người nữ nào, dù anh quen biết họ, nhìn ngắm họ, thân mật họ không phải là ít. Nhưng bây giờ Trịnh nghe chân tay mình lóng cóng một cách tội nghiệp. Cặp mắt lạc thần của anh đăm đăm hướng về cô. Tựa như từ cô toát ra một lực hấp dẫn khiến anh không tài nào cưỡng chống được.

Tất nhhiên, Trịnh không thể nào cưỡng được hấp lực đó, bởi vì khi cô đã hòa tan, chìm ngập, trườn lướt với sóng khơi xa, cũng là lúc Trịnh lững thững, thất thần tiến về quầy cho thuê đồ tắm. Anh thuê một cái gì đó mà anh rất cần, khi muốn xuống biển một cách lịch sự. Dĩ nhiên anh cũng không quên quàng vào một bên vai cái phao to đùng, bằng cỡ cái cô đã thuê khi nãy.

Am! Ao! Sóng biển rồi cũng liếm vào bàn chân anh. Hơn thế nữa, nó liên tục vỗ vào ống chân anh những bọt sóng đầy lá hẹ biển, như muốn xua đuổi, đẩy anh vào bờ. Nhưng anh nào dễ tuân thủ. Cứ mặc cho sóng giật, giạt, anh lạnh lùng, nếu không muốn nói là nóng rực, lùa bàn chân mình ra xa khơi. Làn nước nóng ấm, lạnh mát từng lúc, từng lúc giấu kín thân thể anh, tính từ bàn chân trở lên. Cho đến khi nhìn vào bờ đã thấy xa rồi, và cố nhiên sắp gần kề bên cô, anh mới tràn người lên phao, thả bập bều theo từng con sóng một cách thú vị. Anh cứ nghĩ là sóng đùng đưa anh khiến anh thú vị, chứ kỳ thực sinh thú đó không xuất phát từ những con sóng mà chính từ cô gái kiia. Anh bảng lảng ngắm nhìn cô đùa vui, một mình, với sóng. Hình như cô chẳng thiết gì với người phụ nữ có thể là bạn cô kia. Bởi cô như muốn xa rời mọi người đang cạn cợt vui đùa trong phần nước sát bờ. Có một nỗi cô đơn thầm lặng nào đó toát ra trong ánh mắt vui thú kỳ lạ của cô. Anh thầm thấy như vậy.

Rồi sóng cũng đưa anh tới gần cô hơn. Hay chính anh đã tự ý nương theo sóng để đến gần cô? Điều đó Trịnh hoàn toàn không lý giải được. Bất ngờ, Trịnh phát giác từ trên chiếc quần tắm anh có một vật gì đó kỳ lạ. Nó đang cọ vào da thịt anh. Anh đưa tay sờ mới hay đó là chiếc kim tây. Không băn khoăn về sự có mặt một cách khó hiểu của nó, một ý nghĩ thoáng nhanh trong đầu khiến anh nở nụ cười hân hoan.

Khi hai chiếc phao dập dềnh trong sóng rất gần nhau, Trịnh cố nở nụ cười duyên dáng, theo anh nghĩ, với cô. Nét ngạc nhiên, dường như cô cố tạo ra trên gương mặt đẹp của mình, thoáng qua như vầng mây vừa che lướt ánh mặt trời nơi cả hai đang đu theo sóng. Ngay sau nét kinh ngạc đầy bộ tịch đó, cô lại cười với anh một cách lịch sự, tuồng như trong cung cách ấy có điều gì cuốn hút cô từ anh. Trong tiếng sóng biển ầm ào, anh bật lên câu hỏi:

- Cô gái Vĩnh Long xinh đẹp kia ơi, mới tới Hà Tiên đó à?

Câu hỏi vừa đượm tính cải lương vừa đẫm mùi tiên tri của anh khiến cô phì cười:

- Sao biết? Tài vậy?

- Bảng xe sáu mươi bốn, Khó gì. Anh thiệt tình.

- Chào nhà tiên tri đại tài của thế kỷ!

Nói xong cô cười to sảng khoái, lôi cuốn tiếng cười hứng khởi của anh. Trịnh trở người, tụt xuống phao, hai tay nắm thành phao khiến nó nhỏng lên. Và rồi anh chui tọt vào lòng phao, hai chân đập trên sóng hững hờ.

- Xin lỗi cô…, cô…

Không để niềm băn khoăn, nỗi thắc mắc nằm lâu trong đầu anh, cô nhanh nhảu trả lời:

- Tuyết! Còn…

Cũng không để cô chờ tích tắc nào, Trịnh đáp ứng yêu cầu một cách nhiệt tình:

- Trịnh! Nè Tuyết, cái tên Tuyết của cô như tiền định.

- Là sao?

- Là… Tuyết đẹp như Xi-bê-ri vậy. Tuyệt vời!

Tuyết bụm miệng cười nhưng cũng kịp che giấu đôi hàm răng trắng đều đặn, tuyệt xinh của mình trong ánh mắt anh.

Câu chuyện của họ giòn tan thêm vài ba câu nữa thì đã thấy khách tắm lủi thủi lên bờ. Một đợt sóng đưa hai chiếc phao gần sát vào nhau. Bất ngờ chiếc phao của Tuyết xì hơi. Cô hoảng loạn, chới với quờ tay bám vào phao anh. Hai tấm thân trần, gần như vậy, đã hòa nhau từ ấy. Rồi cứ như vậy họ vào bờ, trên cùng chiếc phao của Trịnh. Còn chiếc phao cô dật dờ theo sóng trên cánh tay còn lại của Trịnh.

***

Cũng biển. Cũng sóng. Cũng bãi cát dài. Nhưng ở đây tuyệt nhiên chẳng có người nào thả mình đùa vui cùng nó. Bãi tĩnh lặng tiếng người. Người, chỉ có những nhân viên của nhà nghỉ Hòn Trẹm tới lui thờ ơ phục vụ hai người khách lạc loài. Họ chìm đắm trong thế giới cô tịch của một vùng biển xa cách thế giới loài người. Họ đã xa Hà Tiên hàng mấy chục cây số, đến đây vào buổi xế chiều nay.

Buổi sáng, theo chương trình, đoàn xe khách đưa đoàn người tham quan rời Hà Tiên hướng về hòn Phụ Tử. Trong hai chiếc xe của đoàn đã thiếu vắng một người. Đó là Tuyết. Cả buổi sáng, anh đèo cô trên chiếc xe gắn máy bụi đời của mình, để đến với những thắng cảnh cận ô mà Trịnh cần phải đến. Mỗi nơi anh lấy một phác thảo, làm tư liệu cho những tác phẩm sau này. Có khi đó sẽ là tác phẩm sơn dầu, có khi là màu nuớc, phấn tiên, tùy theo cảm hứng và chủ đề anh muốn thể hiện. Vì vậy, trước mỗi thắng tích anh đều lấy nhiều góc độ. Nhưng những phác thảo của anh được hoàn thành từ sự say mê không thua gì khi anh sáng tác. Nét bút chì như bay trên mặt giấy, cứ tưởng nó là con ngựa không cương và cũng tưởng tượng nó là hiện thân của cuộc đời anh, một nghệ sĩ không trói buộc vào vợ con, cơm áo. Mỗi một thân một mình trước cuộc sống là điều anh hằng mong ước. Bây giờ, anh lại thấy nó bắt đầu lỗi thời. Nhưng, trước mắt, anh phải làm cho xong những gì anh cần làm, tỉ mỉ, mê say, nghiêm túc. Tuyết chẳng dám làm kinh động đến anh. Cô thả mắt về những vùng núi non hùng vĩ, kỳ bí, những vùng biển xa khuất khúc như tìm lại dĩ vãng mình. Dĩ vãng đượm buồn, nếu không nghị lực chắc gì cô vượt qua để sống còn. Những ngày hạnh phúc của cô và chồng giờ đã xa vời. Họ đã vĩnh viễn chia tay nhau sau một phiên tòa buồn. Anh đuổi theo ước vọn0 của mình, cũng như cô. Được cái, họ không vướng bận con cái. Cũng may. Nhưng tiếc thay đó lại là một trong vài tác nhân nghiên trọng trong cuộc phân ly này. Để trốn buồn, Tuyết quyết định cùng cô bạn không mấy thân làm một chuyến du lịch cho khuây khỏa…

Thuê phòng xong, dù bãi tắm còn rất vắng, cả hai đã nhào xuống đại dương. Họ đùa nghịch thỏa thích. Mệt. Nằm lăn ra cát hứng ngọn nắng chiều nhàn nhạt chiếu trên người một cách dễ chịu. Lặng im một lúc, Trịnh đề nghị:

- Anh sẽ vẽ em một bức chân dung. Tiếc quá, anh không mang khung và vải toan lớn. Nhưng không sao, anh sẽ hoàn tất nó vì những gì đã tìm thấy từ hôm qua.

- Khi nào?

- Từ lúc đến Mũi Nai.

- Sao anh không vẽ em lúc đó?

- Choáng ngợp.

- Còn bây giờ?

- Đã chín muồi.

Câu nói thiệt tình của Trịnh khiến cô cười nắc nẻ. Tiếng cười tràn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc? Hạnh phúc phù du như đám mây trời. Nó đến rồi đi. Đã một lần. Phải chăng hạnh phúc nằm trong mầm đau khổ? Nhưng chẳng sao cả. Hạnh phúc là hạnh phúc.

Trịnh chạy nhanh vào phòng lấy đồ nghề. Anh sửa dáng cô ngồi, rồi say sưa với những đường nét. Cô như pho tượng Venus sống động trong mắt anh, cả trong phác thảo dần hình thành. Khi xong, cô lặng nhìn mình trong tranh, buột miệng:

- Đẹp quá!

Liền sau lời khen la chuỗi hôn bất ngờ ập đến, khiến Trịnh lịm trong hạnh phúc. Chiều tàn. Triều lên theo gió. Sóng đập mạnh vào chân họ như nhắc nhở. Ôm cô trong vòng tay, Trịnh bàng hoàng:

- Tuyết ơi! Anh có lỗi với em quá!

- Không, anh chẳng có lỗi gì cả. Anh chính là người ơn của em. Nếu không có sự lân la làm quen của anh, chắc có khi em đã trôi xa ngoài đại dương, khi cái phao quái quỷ đó xì hơi.

- Không, cái phao đó không tự nhiên xì hơi đâu.

- Anh nói sao? Tuyết tròn mắt.

- Là do anh thôi. Anh đã tình cờ phát hiện chiếc kim tây của ai đó ghim trong chiếc quần tắm anh thuê. Dù đã quen em, nhưng anh muốn chắc ăn vậy mà…

- Và anh đã thành công như mình tính?

Trịnh những tưởng sau câu nói cô sẽ có phản ứng đích đáng cho tội lỗi của mình. Nhưng cô chẳng nói gì. Sâu trong ánh mắt cô có những tia tình yêu le lói ấm nồng. Tia mắt đó ánh lên trong đêm sắp xuống. Trời sẫm màu. Hoàng hôn đang tàn. Nhưng đó là hoàng hôn ngoài đời, còn trong họ là một bình minh rực nắng.